26/8/14

MÁ, CON.

Má gần chín mươi gối mỏi chân run, con gái trên sáu lăm tuổi, mỗi ngày con gái dắt má đi ra, đi vô ăn uống, làm vệ sinh... Sau một cơn bệnh nặng con gái đi không nổi, sáng sáng má biểu đưa tay đây má dắt con đi. Có một người chứng kiến mọi việc thầm ứa nước mắt vì đã lâu thật lâu khg có má bên cạnh.
Cô gái bán vé số tuổi ngoài bốn mươi không chịu lấy chồng vì sợ bỏ má không ai nuôi, giờ má cô đã mất. Thỉnh thoảng bán vé số đi ngang nhà cô hay chạy vào xin ôm má chồng mình một cái cho đỡ nhớ má, mình lại ứa nước mắt. Có một lần cô hỏi: hồi xưa chị đi lấy chồng có nhớ má hay không? Thật bối rối vì xưa giờ chưa có ai hỏi mình như thế, trả lời không sợ cô ấy hụt hẫng, còn nói nhớ thì  cảm thấy ngượng miệng quá bởi vì từ lúc năm, sáu tuổi đến giờ mình đã mất cảm giác nhớ má.
Nhớ hồi mấy đứa con lần lượt đi học xa, đêm nào mình cũng khóc vì nhớ con, vậy mà...
Ba mình làm gà trống nuôi con, vừa là cha vừa là mẹ từ khi bé Út mới mười tám tháng, thấm thoát đã hơn năm mươi năm rồi, mọi việc đã trở thành dĩ vãng,  nỗi đau của mấy cha con đã thành sẹo nhưng mình cảm thấy hình như đây là một vết sẹo lồi, mỗi khi chạm vào vẫn nghe đau.
 Mình biết bài thơ này đã lâu lắm, không hiểu sao đọc xong lại thích nó kỳ lạ, đến tận bây giờ vẫn còn rất thích.

BÉ BỎNG
                                                      tác giả Nguyễn Thái Dương
Về phép đang khi trời đổ lửa
Đêm nay tôi trải chiếu ra hè
Nằm trần cho gió ru mình thở
Thức giấc giữa chừng mới lạ ghê!
Tấm mền đắp sẵn bao giờ vậy?
Lại chiếc mùng treo khe khẽ lay
Nóng quá tôi buông mền khỏi ngực
Run rẫy một làn gió quạt tay
Giật mình bật dậy: "Trời ơi, má!
Con lớn rồi mà, má lẫn chưa!"
Giọng người lẫy bẫy trong khuya khoắt:
"Bộ lớn ... không là con má sao?"
Tuổi bốn hai, xa nhà miết
Tôi chưa hầu má được một lần
Về phép bỗng dưng thành đứa bé
Tôi khóc vùi sau tấm lưng cong...

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét